FUKUSHIMA 2025 🌿 Yêu Bếp to the world 🌸

“It doesn’t matter where you’re going, it’s who you have beside you.”
– Đi tới nơi đâu không quan trọng, quan trọng là mình đi cùng nhau. –
Đây là một câu lâu rồi đâu đó mình đọc được, và mình ghim lại vì rất thích.
Cái rồi, nó thật sự đã rất đúng trong chuyến đi này. Chuyến đi quay trở lại Fukushima sau tròn 1 năm.
Thật hồi hộp làm sao, mình cứ lo lắng mãi vì lần đầu đi chơi với một hội mà tới hơn phân nửa là những người bạn mình chưa từng gặp mặt, còn lại thì là những người bạn cũ có dễ đã hơn 20 năm chưa gặp lại nhau, lại cùng cả những người bạn tuy gặp hàng ngày nhưng mình chưa từng đi du lịch cùng bao giờ.
Thế mà mình hú một phát, mọi người lại sẵn lòng đi cùng mình.
Ối chao, con người hướng nội nửa mùa trong mình bỗng phát hoảng.
Thế rồi, thật phát khóc lên được vì mình phát hiện ra TẤT CẢ MỌI NGƯỜI trong chuyến đi này đều quá thể quá đáng!!!!
Quá đáng để yêu!
Rồi thì mình sẽ kể hết, về những người bạn này, về muôn vàn sắc thái của Fukushima mùa xuân nóng-lạnh nắng-mưa dịu dàng-rực rỡ; về từng người từng người bạn đồng hành hay ho trong chuyến đi lần này.
Nhưng trước hết, để mình kể cho bạn về BỘ TỨ của nợ của mình, là điểm xuất phát lần này của mình!
Đầu tiên là anh này!
Người bạn cùng nhà. Đã bên nhau 26 năm.
Chán!
Được cái sức bền chịu đựng khá tốt. Nên giờ vẫn bên nhau.
Người mà mình đã nao lên cảm giác được đứng cùng nhau ở đây, trang viên Hanamiyama này, để ngắm nhìn muôn hoa mùa xuân, để cầm hộ mình bộ máy ảnh nặng trịch cho mình đỡ phải cầm.
Done!
Đã thành hiện thực.Tiếp theo là bà này!
Bạn trên mạng 24 năm. Bả làm quen với mình qua mạng, mở bài thân bài kết luận như thật.
Thế là quen và thân nhau vì hoa sưa. Đến tận giờ.
21 năm trước từng hẹn đi du lịch cùng mình.
Khi mình đang ngồi nhặt rau muống trong sân nhà thì nó gọi điện hỏi “mày đã ra sân bay chưa?”.
Kết quả:
Bạn đi chơi, mình ở nhà!
Chỉ vì một đứa hiểu “Thứ 7 tuần tới” là thứ 7 tuần này còn một đưá hiểu là thứ 7 tuần sau =)))

Trong khi mình hẹn nó là thứ 7 tuần sau đi Huế cùng nhau nhé, thì nó đã mua vé máy bay thứ 7 tuần này.

Vậy là cuối cùng thì, sau 21 năm, đã đi ra sân bay CÙNG NHAU, đúng giờ.

Của nợ này, là người mình đã nghĩ đến khi đứng ở thung lũng hoa Nihonmatsu này năm ngoái.

Năm nay, đã thành hiện thực.
Người em này.

Mình đã chịu đựng của nợ này 13 năm. Sắp hết chịu đựng nổi.

Nhưng mình nghĩ nó cũng đã phải chịu đựng mình không kém 

Năm ngoái, khi đứng bên cửa sổ của của tiệm buffet ramen nhìn ra núi tuyết bên kia đường, mình đã nghĩ đến nó.

Nếu tới được Fukushima này, ăn đủ loại ramen rồi ních chặt cả một bụng kem ngon lành này. Chắc nó sẽ thích lắm. Dù nhiều lúc nó rất là hư! Để về mách mẹ nó!

Done. Nó đã đến, đã ăn ramen, đã ăn kem, đã gacha 25 con akabeko và đã LÀM GÃY THẺ NHỚ máy ảnh của mình sau chuyến đi!! May mà còn kịp tải ảnh ra rồi.

Của nợ!!! Cuối cùng, là người em này.

Mình nợ nó thật nhiều.
Nhờ nó mà ước mơ quay lại Fukushima của mình đã thực hiện được.
Nó thật mạnh mẽ, quyết liệt còn mình thật nhiều lo lắng và yếu đuối. Nó là người luôn động viên và thôi thúc mình hãy thử đi, sẽ làm được. Và hành động để những ý tưởng hâm dở nhất của mình thành hiện thực.

Mình học được từ nó thật nhiều.

Hai chị em lại nắm tay nhau như khi cùng chạy lên đồi, khi đi dưới hàng sakura trắng rợp.

Thích thật ấy!

Bài viết gốc dưới đây, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cần trả lời gấp, các bạn để lại comment tại bài gốc để được trợ giúp nhanh nhất nhé

Link bài gốc từ:https://www.facebook.com/esheep.esheep/posts/10161670924368531?ref=embed_post

Related posts

Ước mơ 25 năm thành hiện thực!

Chúc mừng sinh nhật Yêu Bếp tròn 7 tuổi!!! 2/5/2018 – 2/5/2025

FUKUSHIMA 2025 🌿 Yêu Bếp to the world 🌸