NHỮNG NIỀM VUI NHÈ NHẸ

Những chiếc bánh nướng kiểu Anh và buổi chiều quá đỗi bình yên.
Buổi học làm bánh chiều t7 16.3.2013.

Một buổi chiều khiến tôi sẽ nhớ mãi.
Gió mát lịm ngoài cửa sổ Studio và tất thảy chúng tôi đều đồng ý rằng, hẳn đây là một trong những chiều đẹp nhất của mùa Xuân. (Tại sao lại giống mùa Thu đến vậy? )

Rất dễ để nhớ những buổi học vui và rộn rã . Rất dễ để thấy thích điều gì đó sôi động.

Nhưng buổi chiều này của chúng tôi không hề rộn rã hay sôi động. Thậm chí, còn có chút gì đó tôi thấy thật trầm lắng so với các buổi học khác. Chúng tôi thậm chí còn không hề nói với nhau quá nhiều. Trừ hai cô nhóc một người Hàn, một người Malay liên tục chành chọe nhau, nhí nhố và đáng yêu, khiến chúng tôi cười suốt.

Đôi lúc tôi thầm nghĩ, hay mình liệu có phải làm một điều gì đó sôi động để hâm nóng không khí này lên như mọi khi không nhỉ? Rồi tôi thấy, điều đó thật thừa thãi, tôi nhận thấy, không khí hôm nay quá khác biệt. Có thể gọi, đó là sự bình yên.

Chúng tôi đã đứng đó, làm một ổ Brwonies vàng suộm, thơm ngào ngạt, đến nỗi, cô nhóc người Hàn vội vã đòi chụp ngay một kiểu ảnh với chiếc bánh để “sent to my mom” kiểu háo hức không thể kiềm chế được. Còn cô nhóc còn lại lẩm bẩm liên hồi “ we made it, we made it” kiểu xuýt xoa không ngừng, kiểu không thể tin được, chính mình đã làm ra ổ bánh đó.

Tôi cũng không thể quên được cô bạn đã tặng tôi món quà qáu bất ngờ. Quá đẹp, mà cô ấy tự làm. Và tôi đã để quên hai món quà ấy tại Studio chỉ vì vội giấu đi thật kỹ, sợ ai làm vỡ mất .

Tôi cũng thích nụ cười của cô bạn quá đỗi xinh đẹp có hình xăm tháp Effel sau gáy. Nó khiến tôi nhớ đến ước mơ đặt chân đến Paris, nếm thử những chiếc bánh ngọt Paris trứ danh.

Nhưng buổi chiều hôm đó, thực sự làm tôi nhớ đến điều gì đó không thuộc về Paris. Nó khiến tôi nhớ đến nước Anh. Có phải vì chúng tôi đang nướng những chiếc Scone vị quả việt quất ở trong lò. Có phải vì chúng tôi đứng đó, chờ đợi những chiếc bánh vàng nhạt nở phồng lên, quả việt quất căng mọng ,vỡ tứa ra trên chiếc bánh nóng và ồ lên khi nhìn thấy chúng căng tròn trong lò? Cò phải vì đúng giây phúc đó, đĩa nhạc của Studio lại vang lên những giai điệu của Let it be?

Let it be, let it be,
Let it be, let it be
Whisper words of wisdom, let it be…

Phải rồi ,phải rồi, Let it be….

(Tôi luôn cảm thấy biết ơn người luôn chọn nhạc cho chúng tôi vào những buổi làm bánh, tôi thường đùa bạn ấy là một DJ chính hiệu, tôi thấy thích hầu hết các bài nhạc mà bạn ấy nghe).
Phải rồi, Let it be.
Buổi chiều này quá đẹp.
Rồi sau đó, chúng tôi ngồi lại cùng nhau, pha một ấm trà nhài, nhâm nhi bánh nướng thơm nức, nóng hổi, nhìn ra hồ tây lộng gió, nghe anh ấy thì thầm Let it be.

Và không ai cần nói thêm điều gì. Cho đến khi ra về.

À, tôi quên chưa nói, cảm ơn các bạn, những bạn trẻ đã cùng tôi sống một buổi chiều tuyệt như thế.

Related posts

THIÊN ĐƯỜNG HOA HANAMIYAMA Ở TỈNH FUKUSHIMA

Mồng 3 tháng 3, sửa soạn đón Tết Hàn Thực

BÁNH XUÂN THÁI – MÓN BÁNH CỔ TRUYỀN DỊP TẾT HÀN THỰC CỦA NGƯỜI VIỆT XƯA.