Sắc màu momiji ở Ehime

Sắc màu momiji ở Ehime
Trong giấc mơ hoang đường nhất, mình cũng không hình dung đến cảnh tượng này:
Dưới những vòm kính lổng lồ, xưa cũ, trầm mặc có phần tăm tối dài hun hút nơi sảnh chính của một khách sạn xa lạ, thậm chí lúc ấy mình còn chưa kịp ghi nhớ tên, mình đi bộ lững thững nhìn ra ngoài.
Bên ngoài vòm kính là sương phủ, là triền núi kề sát, cheo leo.
Ban sớm, núi vẫn tối, không có điều gì đặc sắc. Xa tít bên dưới là suối chảy xiết, nước tung bọt trắng trườn qua những triền đá sẫm đen. Vì quá xa, nên cũng chẳng nghe tiếng vọng.
Mọi thứ tĩnh lặng đến tuyệt đối. Chẳng có chút thanh âm nào nơi đây.
Thế rồi, chỉ trong giây lát thôi, một khoảnh khắc thôi, mặt trời ló dạng qua viền núi tít cao, tất thảy không gian bỗng nhiên sáng bừng lên, đỏ rực!
ĐỎ RỰC!
Như ai đó bật lên công tắc của giàn đèn sân khấu hàng nghìn hàng nghìn bóng đỏ.
Ánh đỏ hắt mạnh mẽ và rực cháy lên thảm sàn, lên cửa kính, lên tất cả mọi thứ nó chạm vào. Biến tất thảy trở lên lộng lẫy đáng kinh ngạc, khác thường đáng kinh ngạc trong ánh đỏ nhiệm màu.
Ánh đỏ của hàng nghìn cây momiji trên triền núi kia, mà lúc mặt trời chưa qua núi, mình chỉ nhìn thấy mờ mờ một màu nâu thẫm.
Cảnh tượng tuyệt diệu ấy thay đổi chóng vánh đến mức mình và Nguyen Minh Tuan rít lên trong họng, không dám hét lên vì sợ phá vỡ không gian đang quá tĩnh lặng xung quanh:
– Trời ơi, cảnh này là thật đấy chị ơi, hoá ra không phải trên mạng chúng nó nói điêu, không phải photoshop rồi hu hu hu. Chúng mình trúng độc đắc rồi!!!!
Đó là cảnh tượng tuyệt đẹp, nhất kì – nhất hội “Ichigo – Ichie” mà bọn mình đã may mắn được chiêm ngưỡng, không uổng công lặn lội tới đây để chiêm ngưỡng.
Cảnh tượng hàng nghìn cây momiji – loại phong đỏ lá nhỏ đặc trưng của Nhật Bản – đang tấu lên bản giao hưởng tráng lệ của sắc đỏ trên núi, ngay khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chạm vào, khi mặt trời qua núi, vào lúc 10:30 một sáng mùa thu.
Nó đẹp đến mức hai chị em chỉ biết đứng im lìm và im lìm…
Một chuyến đi, chỉ cần chạm được một lần vào điều này, một lần duy nhất trong đời, ngay tại thời điểm này, chẳng phải đã mãn nguyện sao?
Khoảnh khắc mặt trời chạm vào hàng triệu phiến lá momiji đỏ rực khiến ánh đỏ xuyên qua vòm kính khổng lồ bao phủ lên tất thảy mọi vật.
Đẹp như không thực.

Địa điểm này là khách sạn Okudogo Ichiyu No Mori! Đi từ trung tâm thành phố Matsuyama khá là đơn giản! Nếu quay lại tỉnh Ehime, chắc mình sẽ book thử ở đây vì nó có khu Onsen siêu tuyệt. Và vibe ở khách sạn này khá xưa cũ, tĩnh mịch. Không kiểu xa hoa lộng lẫy hiện đại sáng chói, khác biệt với những khách sạn sang chảnh mình từng trải nghiệm, nên sẽ muốn có thêm những trải nghiệm địa phương thế này!
Chỉ có thể im lìm nhìn ngắm.
Chẳng biết phải làm gì.
Những cây momiji hàng trăm năm tuổi trong khuôn viên bảo tàng sáp ở cổ trấn Uchiko, Ehime.
Bọn mình thích đi du lịch như vậy thôi. Không xô bồ lên list cần check in cho đủ những nơi nổi tiếng.
Đôi khi chỉ cần tìm được một vòm lá, rồi tĩnh lặng ngồi đây, ngắm nhìn, hít thở, trò chuyện với nhau dăm ba câu chuyện rất vô tri, mà hai chị em thường nói không chán.
Chứ bình thường á, ờ nhà nhìn thấy nhau cãi nhau suốt ngày
Và chụp hình đi chụp hình lại =)))
Dưới vòm lá này.
Cảm giác bất cứ khung hình nào cũng đẹp như tranh
Mọi màu sắc sống động dịch chuyển không ngừng. Lúc thì đỏ rực, lúc thì nâu sẫm theo ánh sáng mặt trời.

Processed with VSCO with ka3 preset

Và khi mặt trời đứng bóng, momiji không còn hắt ánh đỏ lên nữa, màu đỏ còn nhiều nữa, không gian lại chuyển dần về sắc nâu trầm như cổ tích.
Cũng vẫn đẹp xao xuyến…

Lá momiji cũng vậy, đỏ rực trên cành, rồi sẫm dần rụng xuống.
Ngay khi phủ một lớp thảm xốp giòn nâu sẫm khắp mặt đất, vẫn đẹp biết bao…

Bài viết gốc dưới đây, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cần trả lời gấp, các bạn để lại comment tại bài gốc để được trợ giúp nhanh nhất nhé

Link bài gốc từ:

Related posts

THIÊN ĐƯỜNG HOA HANAMIYAMA Ở TỈNH FUKUSHIMA

[Lọ mọ Hà Nội] “Hoa Xưa – Khoảnh khắc kì diệu Hà Nội tháng Ba”

24H ở Tùng Sơn Thị | Thị trấn trong những bộ phim của Ghibli