THIÊN ĐƯỜNG HOA HANAMIYAMA Ở TỈNH FUKUSHIMA

“- Em phải tró.i ngay chị lại thôi. Xin chị đừng nhìn thấy gì nữa! Nếu không chị sẽ không thể tới được thiên đường đâu…”
Châu kêu toáng lên, rồi dừng khựng lại trong vài giây, khi tay vẫn đang ôm chặt những cành đào tăm trổ đầy hoa, và chân thì vẫn đang thoắng lên như chỉ một giây nữa thôi, là lại sẽ lao vút lên con dốc cao kia. Tóc Châu tung cả ra, xòa bay trong nắng chiều tà lấp lánh, ven triền đồi.
Thiên đường ấy, chính là:
THIÊN ĐƯỜNG HOA HANAMIYAMA Ở TỈNH FUKUSHIMA
Nhưng, không phải thiên đường là ngay đây rồi sao?
Công viên HANAMIYAMA là nơi đây rồi mà?
Những cánh đồng hoa cải dầu vàng rực trải dài tít tắp.
Bên suối, những vòm mộc lan cổ thụ đổ ụp xuống đầu ta những búp hoa trắng hồng căng tràn sức sống.
Trước những ngôi nhà gỗ, từng đám mây anh đào trắng xóa bồng bềnh trên nền trời xanh biếc.
Ven bờ rào, những rặng hoa liên kiều đồng loạt trĩu xuống từng dây hoa như tấm rèm sao sa vàng óng ả, vàng chói lọi, vàng bùng cháy cả lên, trong nắng.
Và đây nữa, chẳng phải giống hệt bức họa “Hạnh đào nở” của Van Gogh, với những bông hạnh đào trắng xóa, những nụ hoa căng tròn, thân cây mốc thếch xoắn vặn với những nhánh cành rủ xuống trên nền trời biếc xanh đây rồi sao?
Còn thiên đường nào đâu nữa?
Nhưng không, Châu nhất quyết thúc giục tôi hãy chạy thục mạng đi, vì mình còn phải leo lên những con dốc này ,và con dốc này nữa, phải lên tới tận đỉnh đồi cao tít kia, nơi ấy mới là thiên đường.
Tôi không hiểu nổi vì sao, giây phút ấy, chúng tôi đã bỏ mặc cả cánh đồng bạt ngàn hoa kia, bỏ mặc cả làng mạc đang tỏa ra sức hút kì lạ của sự bình yên trong không khí trong vắt của chiều tà, của cửa tiệm bán bánh giày xiên ngon tuyệt và rượu sake, của bờ suối nhỏ ngập nắng… để tìm thiên đường nơi đâu nữa?
Tôi không dừng được việc vừa leo vừa ngó nghiêng, trầm trồ chúi mũi vào vạn tỉ điều nhỏ bé đẹp đẽ ven sườn đồi, chốc chốc lại ngoái lại tiếc nuối nhìn làng mạc dưới kia.
Châu vừa chạy vừa thở dốc:
-Thì ra là phải leo thế này, em nào đã leo lần nào đâu, những lần trước, là em được người ta chở ô tô đi đấy chứ.
Và trong giây phút đó, cả hai chúng tôi, dường như đã quay ngược lại hơn 20 năm trước, lại là những đứa trẻ của hơn 20 năm trước, trong veo không vướng bận điều gì, chỉ có cùng một niềm vui khi chạy lên triền đồi để đuổi theo một buổi hoàng hôn.
Ngay khi tưởng đã đứt hơi, chúng tôi đã bước lên đỉnh đồi.
Thiên đường đã hiện ra trước mắt.
Thiên đường rợp trời sakura hồng rực, rồi lại trắng muốt… tất cả bồng bềnh trên nền cỏ xanh non lấm tấp hoa cải dầu vàng, hoa tulip đỏ.
Thiên đường lộng gió! Trời xanh như sà gần xuống.
Thiên đường là khúc dân ca mà một nhóm nhỏ (tôi không rõ là gia đình hay bạn bè/ lớp học) với những em bé nhỏ tí teo đang cùng hát vang lên một bài hát vui nhộn, cùng nhau họ đung đưa, cùng nhau họ nắm tay, cùng nhau họ cười và họ hát một bài hát tiếng Nhật vui nhộn mà tôi chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy rằng nó rất vui, họ rất hạnh phúc.
Họ cùng nhau đứng đó, cứ hát mãi hát mãi, cười mãi cười mãi trong lúc ngắm hoa, trong lúc cùng chúng tôi phóng tầm mắt rộng khắp đỉnh đồi thỏa sức ngắm nhìn ngôi làn phía dưới, cánh đồng hoa phía dưới, rồi thả mắt đi chơi sang tận những ngọn đôi bên kia.
Thiên đường hoa HANAMIYAMA không chỉ là một công viên. Nếu nói “công viên”, thật chẳng hình dung hết nổi điều này:
Công viên Hanamiyama vốn thuộc sở hữu riêng của gia tộc Abe. Họ bắt đầu trồng cây trên những sườn đồi xung quanh trang trại của họ vào những năm 1920 để kiếm thêm thu nhập từ việc bán hoa.
Tới năm 1959, gia đình mở cửa công viên miễn phí cho công chúng tham quan. Kể từ năm 1959, đã ba thế hệ nối tiếp đã không ngừng chăm sóc Công viên Hanamiyama và hào phóng trao tặng vẻ đẹp này tới bất cứ ai muốn chiêm ngưỡng nó.
Công viên nằm trong kiểu địa hình satoyama, tức là địa hình đồi rừng được quản lý gần với môi trường sống của con người.
Vào mùa xuân như những ngày tháng Tư này, công viên được dệt muôn màu bởi muôn loại hoa khác nhau như mận, hoa đào, cây tuyết tùng, hoa anh đào yoshino Nhật, Yaezakura, các loại hoa Liên kiều (lan chuông vàng), các loại hoa trà, hoa mộc và hoa mộc lan tím, hồng nở rộ. Vì vậy, cảnh sắc thật vô cùng sống động, không khác gì tiên cảnh, không khác gì thiên đường.
Công viên cách Ga Fukushima khoảng 15 phút đi xe buýt.
Từ Tokyo, bạn có thể đi tàu Tohoku Shinkansen đến Ga Fukushima.
Vào mùa hoa anh đào rở rộ, sẽ có chuyến bus sẽ đưa bạn tới địa điểm dừng để từ đó đi bộ tới cổng vào công viên.
Một địa điểm đáng-phải-đến một lần trong đời, nếu bạn tới #Fukushima hay tới Nhật vào mùa xuân Thực sự là một #Hanhtrinhkimcuong
Trang ấp năm xưa nay vẫn còn được giữ nguyên nhà cửa, đồng ruộng. Và được người dân trồng hoa, chăm sóc quanh năm. Khắp nơi là hoa, rực rỡ trong bình yên.
Một vòm mộc lan khổng lồ, khiến mình choáng váng về sự khổng lồ của nó
Bầu trời những cụm bông gòn anh đào
Khoảnh khắc hạnh phúc của nhóm bạn Nhật Bản.
Thật may mình đã nhớ ra để quay một đoạn video, để ghi lại bài hát đó, khoảnh khắc đó.
Mình không thể dừng lại việc chạy hoắng lên dọc bờ suối, rợp bóng anh đào, hoa mộc lan, tuyết mai Nhật…. đẹp không tả nổi.
Mình có thể thong dong cả buổi ở đây không chán. Không cần chụp thêm bức hình nào. Chỉ cần được ngắm nhìn.
Cứ ngẩng cổ ngắm mãi không thôi
Mình đã ngồi mãi, chỉ để hít thở sự trong lành này.
Những chùm sakura trắng muốt mới hé nở, vừa mới nở sáng nay thôi, cánh hoa vẫn còn cuống đỏ hồng.
Vì ngay ngày hôm trước, một trận mưa lớn đã cuốn trôi và làm rụng sạch những đóa hoa đã nở từ trước đó.
Chao ôi… Như một đám mây hoa
Đường trong trang ấp…
Sườn đồi nở đầy hoa.
Con đường làng và những ngôi nhà nông thôn Nhật Bản
Bướm lượn là bướm ối à nó bay…
Một xe bán rau củ & các loại nấm tươi rói
Mình chỉ muốn ghi lại mọi khoảnh khắc
Hệt như màu của bức tranh “Hoa hạnh đào nở” của Van Gogh
Mộc lan!! Trời ơi phát hiện ra một gốc mộc lan khổng lồ đầy hoa
Vòm hoa của nó to lớn khổng lồ và lộng lẫy đến mức những khung hình của mình không chất chứa nổi.
Và Châu bảo:
Thiên đường ở trên đồi kia cơ
Và rồi chúng mình chạy như bay lên đồi
Ngọn đồi nhỏ xinh xắn
Mình không thể chống lại việc dừng lại trước mỗi gốc cây, mỗi ngọn cỏ, nhành hoa bên đường….
Thi thoảng dừng lại, vì một vòm mộc lan khổng lồ.
Tấm hình vô cùng ưng ý!!! Cần thay cover gấp!!!
Và để có tác phẩm ưng ý trên thì xin thưa đây là tác giả =)))
Tôi năm nay 25 tuổi rồi chưa thấy đứa con gái nào chụp hình cho chị một cách tâm huyết thế này =))
Nó có thể lăn lê hàng chục phút chỉ để chụp cho tôi tấm hình thật ưng, dù nó có phải vắt chân chữ ngũ, vắt chân chữ bát hay bò ra đất.
Chưa kể còn ra sức cổ vũ mình chờ cho bằng được chứ đừng sốt ruột =)))
Chao ôi như một bức tranh mùa xuân…
Có đến biể bao loài hoa trong khung hình này, mùa xuân ơi.
Nào tuyết mai, anh đào, mộc lan, liên kiều và đủ loại hoa dại khác…
Nắng thủy tinh
Một trời trong vắt
Hoa liên kiều óng ả như tấm thảm lông vũ màu vàng
Những cây anh đào rủ Shidare zakura
Sơn trà Nhật
Tulip ven đường lên đồi
Chỉ cần ghé một mắt thôi, xao nhãng khi chạy lên đồi, là lại thấy hiện ra vô vàn những góc nhỏ xinh đẹp dưới chân đồi, xuyên qua những vòm hoa.
Lũ trẻ đi ngắm hoa anh đào nở. Châu chụp được tấm này thật tự nhiên.
Họ hát vang lên khi đang chụp hình lưu niệm.
Sakura
Tuyệt đẹp
Và thiên đường thực sự dần hiện ra. Từng chút một.
Những gốc anh đào trắng cổ thụ trên đỉnh đồi
Và chiếc view trong mơ. View thiên đường là đây…
Hoa đào đỏ óng
Mình cứ mê mải mãi ở trên đỉnh đồi anh đào trắng.
Khung cảnh huyền diệu, lấp lánh và bình yên.
Ngôi làng nhỏ, trang ấp nhỏ được bao quanh bởi những ngọn đồi thông, tuyết tùng và anh đào.
HANAMIYAMA ở FUKUSHIMA quả là một thiên đường.

Bài viết gốc dưới đây, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cần trả lời gấp, các bạn để lại comment tại bài gốc để được trợ giúp nhanh nhất nhé

Link bài gốc từ: 

Related posts

Mồng 3 tháng 3, sửa soạn đón Tết Hàn Thực

BÁNH XUÂN THÁI – MÓN BÁNH CỔ TRUYỀN DỊP TẾT HÀN THỰC CỦA NGƯỜI VIỆT XƯA.

Một bữa lười